Có những bộ phim mà sau khi credit chạy hết, bạn vẫn ngồi ù lì trên ghế sofa, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào màn hình đen ngòm, và đầu óc thì quay cuồng với những hình ảnh, những câu thoại ám ảnh. Với tôi, đó là lần xem “Her” vào một đêm khuya Hà Nội, khi gió heo may se sắt len qua cửa sổ. Joaquin Phoenix thì thầm với chiếc máy tính, và tôi chợt nhận ra, tình yêu đôi khi chỉ là ảo ảnh, nhưng nỗi cô đơn thì thật đến xé lòng. Phim tình cảm hay, theo tôi, không phải những câu chuyện kết thúc gọn ghẽ với nụ hôn dưới mưa, mà là những bộ phim để lại dư âm rất lâu – kiểu như một bài hát buồn vang vọng mãi trong đầu, khiến bạn suy nghĩ về chính cuộc đời mình hàng tuần sau đó. Bạn có bao giờ xem phim xong rồi nằm thao thức, tự hỏi “Mình đã yêu ai đó thế nào chưa?” Là một đứa hay lạc lối giữa những mối quan hệ lửng lơ, tôi thấy những bộ phim như thế là người bạn đồng hành thầm lặng, vừa an ủi vừa day dứt. Hôm nay, tôi muốn kể bạn nghe về vài bộ phim đã làm tôi – và có lẽ cả bạn – không thể quên ngay lập tức. Không phải review chuyên nghiệp, chỉ là những dòng cảm xúc vụn vặt từ một fan phim lười biếng.

Hãy nói về “Her” (2013) trước, bộ phim của Spike Jonze mà mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn thấy tim mình nhói lên vì sự mong manh của kết nối con người. Theodore, chàng trai cô đơn viết thư hộ người khác, yêu Scarlett Johansson – giọng nói của một hệ điều hành AI tên Samantha. Họ trò chuyện về mọi thứ, từ nỗi buồn tuổi thơ đến những giấc mơ kỳ quặc, và tình yêu nảy nở qua những cuộc gọi điện vô hình. Tôi xem phim này một mình sau khi kết thúc một mối tình online, và cảnh họ “gặp nhau” lần đầu qua tai nghe làm tôi khóc thầm, vì nó quá giống những đêm tôi chat chit với ai đó xa xôi. Dư âm của phim nằm ở thông điệp: Tình yêu có thể thay đổi bạn, dù người ấy chỉ là giọng nói. Bạn nghĩ sao nếu tình yêu tương lai của chúng ta là với máy móc? Với tôi, “Her” để lại khoảng trống, khiến tôi gọi cho bạn bè chỉ để nghe giọng nói thật sự, và dư âm ấy kéo dài cả tháng trời.

Rồi đến “Carol” (2015), bộ phim của Todd Haynes dựa trên tiểu thuyết của Patricia Highsmith, với Cate Blanchett và Rooney Mara trong vai hai người phụ nữ yêu nhau giữa New York những năm 1950. Carol là quý bà sang trọng, Therese là cô bán hàng trẻ trung, và tình yêu của họ nảy nở qua những cái nhìn lén lút ở cửa hàng đồ chơi, những chuyến lái xe tuyết rơi. Tôi xem phim này với em họ trong một buổi chiều mùa đông Sài Gòn hiếm hoi, và sau đó, chúng tôi im lặng suốt bữa tối, mỗi người chìm trong suy nghĩ riêng. Dư âm của “Carol” là nỗi đau của những tình yêu bị xã hội đè nén – những bức thư không gửi, những lựa chọn hy sinh. Nó làm tôi nhớ về một mối tình cũ, nơi tôi phải giấu diếm vì định kiến gia đình. Bạn có bao giờ tự hỏi, tình yêu có đáng để đánh đổi sự an toàn không? Phim này thì thầm “có”, và dư âm ấy khiến tôi viết nhật ký suốt tuần, cố gắng hiểu rõ hơn về trái tim mình.

Nếu bạn thích những câu chuyện tình yêu len lỏi qua tuổi thơ và bản sắc, thì “Moonlight” (2016) của Barry Jenkins là kiệt tác khiến tôi không ngủ được đêm hôm sau. Bộ phim chia làm ba chương đời của Chiron, chàng trai da đen ở Miami, với Mahershala Ali, Naomie Harris và Trevante Rhodes lần lượt thủ vai. Tình yêu đầu đời của cậu với Kevin bên bãi biển, dưới ánh trăng bạc, đẹp đến nao lòng nhưng cũng đầy bạo lực và bí mật. Tôi xem nó lần đầu ở rạp, giữa đám đông im phăng phắc, và cảnh cuối cùng – nụ hôn nhẹ nhàng sau bao năm xa cách – làm nước mắt tôi ướt đẫm tay áo. Dư âm của “Moonlight” là hành trình tự chấp nhận, về việc yêu bản thân trước khi yêu người khác. Nó gợi nhớ những mảnh ghép tuổi trẻ của tôi, những lần trốn tránh cảm xúc. Bạn nghĩ tình yêu có thể chữa lành vết thương tuổi thơ không? Với tôi, có chứ, và bộ phim này để lại dư âm như một bài thơ, khiến tôi nghe nhạc jazz suốt tháng để ôn lại.

Chuyển sang hiện đại hơn, “Marriage Story” (2019) của Noah Baumbach là bộ phim khiến tôi tránh cãi vã với người yêu trong một tuần sau khi xem. Scarlett Johansson và Adam Driver là Nicole và Charlie, cặp vợ chồng ly hôn nhưng vẫn yêu nhau theo cách rối rắm nhất – qua những cuộc tranh chấp tài sản, những lời thú nhận muộn màng. Phim không drama hóa, mà quay chậm rãi những khoảnh khắc đời thường: nấu ăn, diễn kịch, và khóc một mình trong thang máy. Tôi xem nó với anh bạn thân, sau khi chứng kiến chị gái ly hôn, và chúng tôi ngồi bàn tán đến khuya về việc hôn nhân thực ra là gì. Dư âm ở đây là nỗi tiếc nuối của những gì đã mất, nhưng cũng là hy vọng về sự trưởng thành. Bạn có sợ tình yêu kết thúc bằng giấy tờ không? Phim này trả lời bằng cách làm bạn ôm chặt hiện tại hơn, và tôi vẫn hay nghĩ về nó mỗi khi cãi vã nhỏ.

Một bộ phim khác để lại dư âm da diết là “Little Women” (2019), phiên bản của Greta Gerwig với Saoirse Ronan, Emma Watson, Florence Pugh và Eliza Scanlen trong vai bốn chị em March. Dựa trên tiểu thuyết kinh điển, phim kể về tình yêu, tham vọng và mất mát qua lăng kính nữ quyền, với những cảnh quay Boston mùa thu lá vàng rơi. Tôi mê nó từ cảnh Jo viết sách dưới mái hiên, và tình yêu của cô với Laurie – Timothée Chalamet – vừa ngọt vừa đắng. Xem xong, tôi lôi sách cũ ra đọc lại, và dư âm kéo dài vì nó nhắc nhở: Tình yêu không phải tất cả, nhưng nó làm cuộc đời thêm phần thơ. Bạn có bao giờ mơ về một tình yêu tự do, không ràng buộc? Với tôi, “Little Women” là giấc mơ ấy, khiến tôi viết thư tay cho mẹ suốt tuần sau.

Cuối cùng, “The Worst Person in the World” (2021) của Joachim Trier – bộ phim Na Uy khiến tôi cười rồi khóc lẫn lộn về tuổi 30 lửng lơ. Renate Reinsve là Julie, cô nàng thay đổi công việc, người yêu, và giấc mơ liên tục, với những chương ngắn như truyện tranh. Tình yêu của cô với Aksel và Eivind đầy những bất ngờ hài hước, nhưng cũng day dứt về thời gian trôi. Tôi xem nó một mình trong căn hộ nhỏ, và cảnh tiệc tùng giữa đêm khiến tôi nhảy theo nhạc, rồi lại ngồi thừ ra suy nghĩ về những lựa chọn của chính mình. Dư âm là sự tự do hỗn loạn của tuổi trẻ muộn, khiến bạn trân trọng những sai lầm. Bạn nghĩ ai là “kẻ tồi tệ nhất thế giới” trong tình yêu của mình? Phim này thì thầm “không ai cả”, và nó ám ảnh tôi đủ lâu để bắt đầu một cuốn sổ ghi chép cuộc đời.

Những bộ phim tình cảm hay này, với tôi, như những cơn mưa rào – ướt át ngay lập tức, nhưng dư âm thì thấm dần, nuôi dưỡng tâm hồn theo cách riêng. Chúng không chỉ kể chuyện, mà còn khơi dậy những phần sâu kín trong ta, khiến ta sống chân thực hơn. Nếu bạn đang tìm phim để xem mà không quên ngay, hãy thử một bộ đi – nhưng chuẩn bị tinh thần cho những đêm dài suy tư nhé. Bộ nào từng để lại dư âm lâu nhất với bạn? Kể tôi nghe đi, biết đâu chúng ta lại cùng rung động vì một câu chuyện chung. Cuộc sống này, may mắn thay, vẫn còn phim để ta cảm nhận sâu sắc hơn.kusex